Thơ


Thi Long

“Nhà thơ nghèo” đó là lời mà ông nội nhận xét và ‘khuyên’ tôi khi bước vào con đường thơ .Nhưng với tôi đó chỉ là hư ảo.
Thay cho mhững ngày lang bạt rong chơi với bạn bè trên những con đường đầy bụi trăm thứ sa đọa có thể cướp mất nhân phẩm của con người ta trong phút chốc lơ đà thì tôi vẫn có thể làm thơ đọc sách ,ngâm cứu…………
Tôi nghèo tiền bạc nhưng tình yêu tôi đâu nghèo ,tôi vẫn yêu nước yêu quê hương yêu gia đình,nhà thơ là vậy đấy!
Theo tôi thơ là chất nhựa của cuộc sống mà nó rung động từng giây từng phút tạo nên hương vị của cuộc sống: ngọt hơn đường ,chát hơn gió lào,đắng hơn ngãi,xanh như là cây ,tàn rụi như tro và say như chết lịm để rồi nhà thơ gửi nó vào lòng ôm ấp ,lắng đọng ,gạn lọc lấy cái tinh khiết rồi trả lại cho cuộc sống trên một nhành cây, bãi cõ ,con đò bến nước cây dầm mang một chút mới một cái tôi của nhà thơ làm cho cuộc sống tươi trẻ ,đa dạng hơn ,phong phú hơn để rồi trong phút chốc nổ ra trong long người đọc như một tiếng sét khiến họ cảm thấy rạo rực yêu đời ,rung động trước những cái mà từ xưa đến nay họ coi là bình thường ,vô ích .Họ lại tìm thấy người đồng cảm với mình mà mất công tìm kiếm từ bấy lâu nay,thơ nói lên cái mà họ còn e thẹn “sợ” chưa dám nói ra.Bãn lĩnh của nhà thơ cũng được gói gém vào đấy!
Khi tôi đọc được một bài thơ hay thì giống như được ăn một thứ ngon ngon thuần khiết của ngôn ngữ ,của cánh đồng thẳng cánh cò , mát lạnh như sương sớm đậu trên nhành lá đang ngủ còn mê. Đó chính là động lực mà khiến tôi bước vào con đường thơ.

Thay Cho Mùa Xuân
Nắng xuân còn ron rả trong tôi
Bóng em che khuất nắng xuân rồi
Thay nón vành tròn khi nào thế
Để nón lả đả lúc gặp tôi
Với tôi em cười mùa xuân đến
Tôi chẳng già đi lại trẻ thêm
Ước gì mùa xuân cứ ghé mãi
Để tôi thỏa thích ngắm xuân em.
      
                                       Tóc Dài
                              
                                                                             

                                                                                Tóc người mỗi sang vẫn bay bay
                                                                                 Gặp người ta bỗng hóa thơ ngây
                                                                                 Sân trường rộn rã bỗng im lặng
                                                                                Cuốn cả hương hoa cả gió mây
                                                                                Cả nắng ban trưa đầy oi ả
                                                                                Vờn gió theo xe tóc quay quay
                                                                                Sợi tóc trói chặt hồn cây cỏ
                                                                                Và cả hồn ta em có hay!

Nắng Trường sóng đảo

Nhành si trước lớp
Bóng phủ sân trường
Bỗng tia nắng nhỏ
Lọt vào bóng râm

Qua bao kẻ lá
Ánh càng gắt gao
Nắng dọi lèn đá
Tâm hồn lao xao

Sóng đầy tức giận
Mang máu mang hờn
Vỗ bờ ào ạt
Tại ta ngẫn ngơ

Sóng theo tải ngạn
Nắng dọi đảo xa
Niềm thương trăm vạn
Lèn đá kêu ca

Sóng dào dạt sóng
Gió sẽ là ta
Ra đảo xa đó
Nghe buồn bao la.
-------------Tặng  Trường Sa . Hẹn Một Ngày Ra Đảo..----

                         
Theo Áo

                                                         
Gót mòn áo trắng bay khắp nơi
Bừng sáng lòng ta giữa cuộc đời                                                                            
Mỗi ngày lướt nhẹ trên đường phố
Là lúc tâm hồn bước lả lơi
Niềm vui áo thành diều cao tít
Nỗi buồn nhỏ giọt nắng sớm mơi
Lạng bóng tình si trong quãng nắng
Cho buồn tôi rãnh khách làng chơi.

                                                                           
                                                                Tình
                                            Tình bất diệt dù muốn không thể diệt
                                            Man mác vị ngọt ngọt thơm tho
                                            Đến một ngày họ nhận ra đau khổ
                                            Đã quá muộn khi ta đã yêu em
                                           Tình là thứ quả ngọt nhưng cực độc
                                           Của cánh rừng sâu thẳm trót khai sinh
                                           Cho thân cây toàn màu gian dối
                                           Đến bi thương của duyên phận đời thường
                                           Lữa sớm lụi tàn dững dưng thổi
                                           Khói chìm vào gió chẳng tung bay
                                           Yêu nhiều rồi thế sầu là thế
                                          Mất bạn bè mất cả một tình yêu
                                          Vo tròn tình nhét vào những vần thơ
                                         Màu của thơ là màu của hạnh phúc
                                         Bóp méo duyên rồi đưa vào quên lãng
                                         Rời bến xưa đại mộng đắm con đò.


Rối Ren





                                        lòng người thay đổi hỏi đâu xa
Bình minh ló dạng hoàng hôn qua
sống chết hãy còn chờ kết quả
Để hỏi đời sau biết quá tà

Muôn vạn lối nhỏ đường quanh co
Qua bến trường giang vắng chuyến đò
khép nép thân mình trong xó nhỏ
Biết đến ngày nào ta biết lo

Thời gian thấm thoát gió mây bay
Gian khỗ gò bó chí mấy ngày
Mai sau hơi men mồ hôi sấy
Tình kiếp nhân gian bất thể say

Hoa kia ủ rũ tường rêu trắng
Mưa đó ung dung trái dùng dằng
Tại sao hoa phai trên tường vắng
Đời trai đâu sống mà phơi răng


Buồn Bạn






Đây đó phải cần bạn leo nheo
Mời bạn bạn đến sao chẳng theo
Gió mây lẵng lặng chờ trăng mãi
Rong rêu lỏng bỏng đứng kêu bèo
Bẽn lẽn làm chi cho lỡ chuyện
Lố nhố làm gì cho mất công
Đồi núi bang bạc màu cát trắng
Đảo đằn toạc sóng chớ trách không.

Chớm hạ
Trăng vỡ ngoài kia em có nghe?
Cồn cào biển gió thở theo hè,
Sóng ve thổn thức cho màu hạ,
vàng nắng chiều lam trên mắt đê,
Ngàn sao chuốt lặng lòng sông đếm,
Tinh tú say đời đánh rơi đêm,
Sóng hát cùng anh bên nhịp trẻ,
Trăng vỡ ngoài kia em có nghe?

Nguyễn Văn Thảo . 13-7-2010


Đôi lẽ
Dáng cha hiền âm thầm rắt lệ
Bóng mẹ gầy lặng lẽ thương yêu
hoàng hôn xưa phong trần gót mộng
Nghĩa phương trời xao động lòng con
Bên hiếu nghĩa bên tìm chí lớn
Dục lòng trai tình nghĩa hao mòn
Ví có thuật phân thân xẻ vía
Cho con được tình nghĩa vẹn tròn






Nhớ




Nhớ hôm nao sân trường còn nắng mưa
Mà hôm nay mỗi đứa lại một đường
lòng xao xuyến nhớ lại chuyện ngày xưa
Để nuối tiếc những kỉ niệm xưa cũ
Nhưng trong lòng em luôn thầm tự nhũ
phải vươn lên cố gắng để học bài
Nhớ quá khứ mà nghĩ tới tương lai
Không bỏ trống khoảng thời gian còn lại
                                         




Sầu tím



giấc vàng mộng ngọc chẳng gặp nhau
Nỗi buồn bỗng hóa thành niềm đau
Cánh đồng niềm đau như bất tận
trôi thẳng vào tim xoáy vào nhau
mùa phượng lại đến hoa phượng đâu
sân trường lỏng chỏng nhuốm một màu
bạn đến tương lai miền đất hứa
cánh phượng lại bay tím nỗi sầu

 ---Viết Tặng Linh Ngọc . 12A3 "Một Thời Để Nhớ"------



Một kiếp người





vương vấn lòng trai tài tửu sắc
Danh vọng man mác tội tiền tình
Thấp thoáng giai nhân hoa tầm mắt
tiểu phụng thoái ẩn sơn lâm quy
Cơm áo gió sương nợ xa ngãi
sông núi đèn sách hai bàn tay
hững hờ chân tình vay gian khổ
làm sao trả hết một kiếp người




Kiếp Mây Bay
Hóa kiếp mây bay con gói trọn
Ngàn hoa hạnh phúc phút giây còn
Cha mẹ tháng ngày xuôi dòng lệ
Bề trai sông núi nức lòng con
Dò sông tìm bể hồn không vắng
Thẳng bước chia xa đá phải mòn
Mai sau gió sương hoàng hôn gọi
Đường về đất mẹ suối màu son.


                                Trường vui tôi buồn
                          Sân trường rộn rã tựa thần tiên
                          Bạn bè thỏa thích vạn tiếng cười
                         Chụm năm chụm bãy hồi chuyện phiếm
                         Sân trường lồng bóng chốn thần tiên
                         Giác quan năm cái theo một hướng
                         Tâm sự một mình dạt bốn phương
                         Gió hướng hữa ngàn say cánh gió
                         Nắng tỏa bờ hiên lạc ưu phiền.



Tiếc thay anh em
Lồng Hồ đã là hoàng hạc lâu
Thăm bạn bạn ngủ dưới nước sâu
Bạn buồn bạn nằm với Hà Bá
Mình buồn ngồi ngó bạn nơi đâu?

Cây khế sau nhà vàng trái đỏ
Cây mận trước sân đỏ trái hồng
Vô tình con nước ôm cu Đệt
Vô tình cu Đệt bỏ ta đi

Đã là anh em thì phải nhớ
Chẳng nặng nghĩa tình chẳng làm thơ
Cây khế gió lay nghe hoang dại
Trái rụng khắp vườn dòm lơ ngơ

Tiếc thay số phận bèo tức giận
Than giúp an hem cóc kiện trời
Chưa chi hoàng hôn đã rớt bóng
Oán hờn căm giận vắt chia phôi.
------------Mong Anh Yên Nghĩ Nơi Chính Suối-----------



                                             Mãi Lộ
                                  Mỗi người cặp sách một đức tính
                                  Một đàng một xe sao một mình
                                  Sách vở thằng nào cũng bận cả
                                  Lở nhở cùng đường chúa Lưu Linh
                                  Thành kiến chưa xong đường đã cụt
                                  Trò chuyện chưa bưa ngõ chia tình
                                  Mỗi đứa mỗi nhà một cảnh khổ
                                  Mở lòng mình ra buộc bọn mình.





Lối xưa


Hoàng hôn thăm quê bình minh đi
Tương lai quá khứ hỏi điều chi
Lòng hồ thoáng rộng buồn tri kỉ
Nhớ lúc dậy thì bọn mình đi

Thân nhau từ khi phất tấm lòng
Giã từ khi cất dạ ác nhân
Đường trơn đất đỏ yêu màu đất
Nước chảy trong vắt thương quãng sông

Giờ này đối mặt tay cầm tay
Trân trọng tình nghĩa mỗi phút giây
Vào đời tiếng hát chân thành lắm
Hỏi gì anh còn nhớ không anh?

Quẵng gánh trĩu sầu xuống lồng hồ
Hận gồng ồ ạt phũ lòng sông
Tại sao nhất vị đời chia cắt
Để người anh em tím mắt sầu




                                Biễn và Tôi
                                               
Biễn cứ xanh vời vợi
Sóng biễn vẫn rì rào
Cát biễn chảy đầy nắng
Hàng phi lao xanh xao

Sáng xuống biễn lạnh lùng
Có khi lòng hậm hực
Mặc song cao sừng sững
Chán mùi cát quá chừng

Một sớm qua ngọn đồi
Qua giọt sương kẻ lá
Bỗng thấy mình có lỗi
Biễn mẹ hiền vạn cá

Sóng nào trên bãi đá
Thức dậy lòng yêu thương
Chiều thả hồn theo gió
Buồn mênh mông là buồn

Bây giờ them vị mặn
Nước mắt bỗng trào tuôn
Biễn một màu là thế
Nỗi lòng trắng hoàng hôn.



                                                                                  Thuật Hoài
                                                                 Bất danh bất lợi hỉ trường tồn
                                                                Ý vô thương sinh khẳng lậu ngôn
                                                                Hà phép trục tắc ư đê tiện
                                                               Tài vi oán thủ bất trượng phu
                                                               Tu tâm vị nhân tại trí túc
                                                               Khởi thời nhân quý nhất thăng tôn
                                                               Danh sinh nam tử siêu nhiên tử
                                                               Tầm huynh dục đệ vị giang sơn





Nụ Tầm Mây
Non sơn bộc bố họa thùy hồng
Vân hộ nhãn thanh tư viễn không
Hoa nhất dạ hương tri bất nhược
Đơn thân thiên địa tất tiêu vong
Yên biên vãn cảnh úy vân đồng
Tối ái vân đài hổ tang long
Cao thâu tích thủy tiểu hóa đại
Vĩnh ninh nông sự cánh thành công.